Mê hoặc vương tử đáng yêu
Phan_5
Vân lão gia nhìn vành mắt đau khổ của cháu gái không có chút thương xót, trái lại lại còn vui sướng khi cô gặp họa! Biểu hiện của cháu gái bây giờ tuy thế nhưng cũng rất bình thường, thanh niên mà! Vừa mới yêu đương thì đều như vậy! Bình thường! Bình thường!
Hôm qua lúc chập tối, Vân lão gia tử liền nhận được điện thoại bạn già, nghe nói tình cảm của hai đứa nhỏ phát triển tốt lắm, lại còn nắm tay, liền kích động không thôi. Hôm nay nhìn thấy vành mắt đen sì của cháu gái, xem ra tối hôm qua chắc là cũng kích động thức trắng đêm! Như vậy kế hoạch hôm nay của ông sẽ vô cùng thuận lợi!
Liếc mắt nhìn thấy trong mắt ông nội không hề che giấu vui sướng khi mình gặp họa, Vân Tịch Dạ thật không hiểu, sợ rằng chuyện ngày hôm qua ông đã biết hết rồi! Hiểu lầm a! Quả thực lầm to! Cô bất đắc dĩ liếc mắt “Ông nội, kính xin ông đừng suy nghĩ lung tung! Cháu tối qua chỉ là suy nghĩ chút chuyện, ngủ hơi muộn, cháu đi ăn chút gì đó là được rồi!” Ách, tối hôm qua cứ coi như cô đang suy nghĩ công chuyện đi? Ân! Nhưng hình như đó là nói dối!
“Được rồi, được rồi! Cháu nói là thế nào thì chính là thế ấy!” Nhìn thấy cháu gái bắt đầu biện giải, Vân lão gia tử cười ha hả phụ họa nói.
Bât chợt chú ý đến bộ đồ của Vân Tịch dạ, ông nhíu mày ” Nhưng ông cảnh cáo cháu, hôm nay không được ăn mặc như vậy! Nhất định phải là quần áo thật đẹp! Lão già này có cô cháu gái xinh đẹp như vậy, nói như thế nào cũng muốn huyền diệu huyền diệu.” Không hẳn là nói đùa, chỉ là tiệc sinh nhật của ông sao cô có thể ăn mặc tùy tiện được
Vân Tịch Dạ nhìn quần áo trên người mình nhíu mày, rất tốt mà! Quần áo được cắt may vừa vặn, đây chính là bộ đpẹ nhất của cô, cô phải mời nhà thiết kế nổi tiếng ởParis, giúp cô thiết kế một bộ quần áo dự tiệc thật đẹp! Mặc dù sẽ không phải là chưng bày giới tính thật, nhưng cũng không hoàn toàn che giấu giới tính của cô! Sao lại không được mặc?
Vân Tịch Dạ khó xử nhìn ông nội, nhưng Vân lão gia tử hiển nhiên cũng không cho cô chút mặt mũi! Bộ dáng phụng phịu rồi lại thờ ơ, làm cho Vân Tịch Dạ phiền muộn không thôi, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Thế nhưng ông à, cháu cũng chẳng còn bộ nào khá hơn! Bây giờ cũng không kịp chuẩn bị! Nếu không…”
“Cháu nói thế nhưng ông đã cho người chuẩn bị, một chút nữa ông gọi người làm đến giúp cháu thay đồ.” Vân lão gia không cho cô nói hết, trực tiếp cắt ngang, kiên định phụng phịu. Buồn cười, hôm nay cô nếu như thật là ăn mặc như vậy, lúc ông tuyên bố cô đính hôn cùng An Vũ Hàm chẳng lẽ lại không xấu hổ sao.
Vân Tịch Dạ nhìn thấy vẻ mặt ông nội không cho cô từ chối, vô cùng ai oán nhìn Vân lão gia mãnh liệt. Vân lão gia đối với ánh mắt ai oán của cháu gái vờ như không thấy. Tiếp tục nói: “Còn nữa, cháu có muốn ông tìm giúp cháu một chuyên gia trang điểm không?”
Vân Tịch Dạ khinh bỉ liếc mắt ông nội mình, từ trên ghế salon đứng lên, nhàn nhạt bỏ lại câu “Không cần!” sau đó lập tức xoay người lên lầu.
Chương 12: Lễ mừng thọ?Lễ đính hôn?
à, mọi người định hôm nay tuyên bố tin chúng cháu đính hôn? Thật chứ?” Lúc An Vũ Hàm nghe được tin tức này, thiếu chút nữa cả người ngốc rụng! Có phải rất giật gân không?! Cục cưng, ngày hôm qua không phải còn đối với anh chẳng có gì sao? Chẳng lẽ, cục cưng kỳ thực một mực thầm mến anh? Cố ý đợi cho tới hôm nay, để cho Vân gia gia tuyên bố hai người họ đính hôn với mọi người? Hồ nghi nhìn ông nội ngồi trên xe vững như Thái sơn, An Vũ Hàm một lần nữa cho là mình đã nghe lầm!
An lão gia vẻ mặt trấn định nhìn thằng cháu mình, lắc đầu thở dài nói: “Chúng ta- nam nhi An gia, lúc nào không tiền đồ như thế? Cháu nhìn bộ dạng cháu bây giờ xem! May là ông sớm hiểu cháu, nếu như cháu vẫn cứ như vậy tử ông già vậy rồi còn chưa bị cháu làm tức chết!”
Bây giờ trong đầu An Vũ Hàm đều là chuyện đính hôn, cũng không đem An lão gia châm chọc để ở trong lòng. Anh bây giờ là ngạc nhiên qua đi rồi đến ngượng ngùng, có chút nhăn nhó hỏi: “Ông à, cục cưng vì sao đột nhiên muốn tuyên bố chuyện cùng cháu đính hôn chứ? Khiến cho cháu thật không hiểu!” Hưng phấn a! Hưng phấn!
Nhìn thấy tôn tử nhà mình bởi vì hai chữ ‘Đính hôn’, dây thần kinh não bộ bắt đầu mất ánh sáng, thế nhưng lại làm ra một bộ e thẹn! An lão gia vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cháu trai, trong đôi mắt già nua tràn đầy thương tiếc “Cháu trai đáng thương, vợ tương lai của cháu sợ rằng bây giờ còn không biết có việc này nữa!” Dùng hiểu biết của ông với Vân Hoành Vĩ, tuyệt đối là hình thức “tiền trảm hậu tấu”.
Vừa mới, An Vũ Hàm hai mắt tỏa ánh sáng, bỗng nhiên tựa như sương đánh cà, vô cùng ủ rũ! Vô cùng ai oán nhìn ông nội mình, im lặng lên án, không đợi như vậy đả kích người! Đính hôn? Có khi đến lúc đó biến thành lễ tang của cháu trai ông đó! Trời ạ, kính nhờ nhị lão, chớ đem mạng của anh ra đùa chứ! ANh còn chưa có theo đuổi cục cưng mà! Không muốn mất sớm như vậy.
Mặc dù từ lúc Vân Tịch Dạ về nước đến giờ, hai người họ tiếp xúc không phải rất nhiều, nhưng là thấy được cô hiện tại và hồi bé vậy như vậy! Một chútthay đổi, vô cùng bạo lực! Ngày hôm qua lừa cô đến chô ông nội ăn cơm, thiếu chút nữa bàn chân đã bị giẫm nát! Xem ra, hôm nay anh nhất định phải giác ngộ thật tốt rằng sẽ bị hủy dung!
Lúc An lão gia cùng An Vũ Hàm tâm trạng thấp thỏm bất an đến Vân gia, tân khách cơ hồ đã đến đông đủ. Lúc họ đi vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Vân Tịch Dạ kéo cánh tay Vân lão gia, từ thang lầu khoản trên khoản xuống.
Vân lão gia hôm nay tổ chức lễ mừng thọ, lúc này mặt mày hồng hào, tinh thần chấn hưng. Thân thể hơi mập ra, một bộ lễ phục cắt may vừa vặn với cơ thể, áo sơ mi trắng quần đen, trong tay trái là trang sức món trang sức độc nhất vô nhị, đơn giản, tinh tế!
Nhưng làm cho mọi người trong mắt tê dại, thì lại là nữ tử bên cạnh Vân lão gia.
Mái tóc ngắn gọn gàng, đôi tai xinh xắn vẫn chưa đeo đồ trang sức, vành tai êm dịu trực tiếp lộ ra! Tóc mái thật dài xõa tung được chỉa lệch về một bên, một kẹp tóc xinh xắn đáng yêu trong suốt giống thủy tinh, kẹp ở nơi đó! Lộ ra một phần đáng yêu! Tinh xảo đạm trang che khuất anh khí giữa trán cô, đôi mắt hồ ly hẹp dài, chưa qua tân trang càng thêm xinh đẹp quyến rũ! Đôi môi dày vừa phải, được tô lên một chút son làm đẹp một chút mật nước, bộ váy trễn ngực dài tới đầu gối bao vây lấy cơ thể gầy yếu lại không hiển đơn bạc của cô, vóc người bình thường cũng không thể hiện ra ra, thế nhưng cũng có thể vẽ phác thảo những đường cong hoàn hảo!
Chiếc cổ trắng nõn lung linh một chiếc dây chuyền, giọt nước màu tím sậm trong suốt y như thủy tinh treo ngược, giản lược mà không thất đại khí! Trên cổ tay phải cũng đeo một cái lắc tay thủy tinh màu tím, thiếp thùy ở trên mu bàn tay trắng nõn tinh xảo đặc sắc. Một đôi giày cao gót tinh tế, trên gót giầy khảm nạm mấy viên đá quý chói mắt màu trắng, theo bước đi dưới ánh sáng phản xạ lóng lánh động người. Tử sắc thần bí mà cao quý! Như công chúa trong truyền th
An Vũ Hàm đang ngây người nhìn thân thể tử sắc kia đến mức triệt để, anh vẫn không nghĩ tới Vân Tịch Dạ đêm nay sẽ cho anh kinh hỉ lớn như thế, mặc dù anh vẫn luôn biết rằng cô rất đẹp, nhưng khi gặp lại, trang phục của cô vẫn là rất trung tính, bây giờ thị giác đột nhiên chuyển biến, làm cho anh bị một dòng điện xẹt qua, đã bị giật rồi sớm quên mất cái chết của mình hôm nay có lẽ sẽ rất thảm.
Vân lão gia cũng chẳng hề ảo não bởi vì tất cả sự chú ý đều bị cháu gái cướp đi, trái lại vô cùng đắc ý! Mang theo Vân Tịch Dạ đi lên sân khấu yến hội, nhìn được các nhân vật nổi tiếng bên dưới đang nhìn thanh niên tài tuấn đến ngây người, cười đến miệng đều rộng đến mang tai!
Ho nhẹ một tiếng kéo mạch suy nghĩ của mọi người lại, Vân lão gia cất cao giọng nói: “Vô cùng cảm tạ các vị, tranh thủ thời gian tới tham gia lễ mừng thọ của tôi. Ha hả, giới thiệu với mọi người một chút, người bên cạnh tôi đây là cháu gái cưng của tôi, Vân Tịch Dạ!” Vân lão gia cười ha hả nói đến đây, dừng một chút sau đó tuyên bố: “Hôm nay ở đây tôi tuyên bố chính thức về hưu! Cháu gái của tôi Vân Tịch Dạ chính thức tiếp quản “tập đoàn Vân hoành” đảm nhiệm vị trí tổng tài của ‘Vân hoành’.”
Mọi người vừa nãy còn chìm đắm ở mỹ sắc, nghe được lời thoái vị của Vân lão gia lại khiếp sợ không thôi! Dưới đài một tiếng ồ lên, biết người tiếp nhận chức vụ chính là cô gái bên cạnh ông, càng là có người sau này không coi trọng ‘Vân hoành’! Phía dưới tiếng nghị luận ngày một lớn hơn.
“Đồng thời, bữa tiệc hôm nay cũng là Tiểu Dạ cùng người nối nghiệp “An thị” sau này, An Vũ Hàm … đính hôn!” Dường như còn ngại không đủ náo nhiệt, Vân lão gia lần thứ hai tung một quả bom, làm mọi người nhất thời bất quá thần đến!’Vân hoành’ vốn là giàu có nhất nhì trên bảng xếp hạng thành phố N, hiện tại lại cùng thủ phủ thành phố N ‘An thị’ kết thông gia, đó là tin tức bao nhiêu chấ
Vân lão gia vừa dứt lời, An lão gia liền mang theo An Vũ Hàm cười ha hả tiêu sái bước lên sân khấu, An lão gia cười tựa như trộm tinh mèo, không hề che giấu tâm tình của mình bây giờ. An Vũ Hàm đáng thương đi theo phía sau ông trộm mắt thấy Vân Tịch Dạ đứng ở trên đó, trên mặt như trước lộ vẻ ưu nhã, cười nhạt, dường như chẳng có chuyện gì liên quan đến cô xảy ra. Trong lòng anh sợ hãi, mồ hôi lạnh theo trán chậm rãi trượt xuống.
“Kỳ thực hai nhà chúng tôi lúc chúng còn nhỏ thì đã tính đến chuyện này, chỉ là khi đó chúng nó còn nhỏ quá sợ cuộc sống sau này không hạnh phúc. Bất quá, bây giờ hai đứa bé tình cảm thâm hậu, cuối cùng làm tròn tâm nguyện của tôi cùng Vân lão. Ở đây, mượn đại thọ bảy mươi của Vân lão, đồng thời giúp hai đứa nhỏ đính hôn, song hỷ lâm môn!” An lão gia cười ha hả cùng Vân lão gia hát Song Hoàng, không ai chú ý hai tiểu bối phía sau trong lúc đó “tình cảm thâm hậu”, là như thế nào!
An lão gia đã ra mặt, xem ra việc đính hôn này không phải là giả, mọi người cũng chỉ nhìn con trai, con gái, cháu trai, cháu gái nhà mình than nhẹ một tiếng tiếc hận, sôi nổi chúc tụng hai vị lão gia.
Vân Tịch Dạ nghe được hai chữ “đính hôn” ông nội vừa nói ra lập tức rơi vào trạng thái không cảm xúc, mặc dù vẫn như cũ duy trì khí chất ưu nhã cao quý, nhưng thần kinh đã rời khỏi bữa tiệc, bay lượn trên bầu trời xanh nước biển tự do phát tiết! Hai tay nắm chặt, mồ hôi chảy ướt, có chút khẽ run, lúc trên ngón áp út ở tay phải của cô xuất hiện một vật lạnh lẽo, cô mới rời khỏi trạng thái không cảm xúc ấy.
Chương 13: Đại quỷ và tiểu quỷ
Nhìn chiếc nhẫn bảo thạch màu trắng trên ngón áp út, Vân Tịch Dạ nhẹ nhíu. Ngẩng đầu nhìn An Vũ Hàm khẩn trương hai tay run rẩy, mồ hôi chảy ròng, không nói gì. Cô thản nhiên cực độ nói: “Tôi cho cậu biết, tôi không bao giờ cùng cậu đính hôn! Nhớ lấy.”
Vừa lúc Vân Tịch Dạ như đi vào cõi thần tiên, An lão gia đưa cho An Vũ Hàm nhẫn bảo thạch gia truyền, ý bảo anh đeo vào tay Vân Tịch Dạ. Lúc An Vũ Hàm tiếp nhận nhẫn rồi đeo vào tay phải Vân Tịch Dạ, khẩn trương quá cho nên toàn thân đều đổ mồ hôi! Hai tay run rẩy đem nhẫn đeo vào cho cục cưng, ngẩng đầu phát giác cục cưng cũng không có cự tuyệt, thở phào nhẹ nhõm, cả người đã hư thoát! Vừa mới chuẩn bị xoa một chút mồ hôi nơi thái dương, liền nghe thấy lời nói nhàn nhạt của Vân Tịch Dạ, thanh âm không chút che giấu, làm cho mồ hôi vừa khô lần thứ hai lại rơi xuống.
“Ách... Hiện... Anh... Chúng ta khoan nói những chuyện này có được không? Ông nội cùng Vân gia gia vừa mới tuyên bố, bây giờ nói vậy trước mặt mọi người không tốt lắm đâu!” Nghe được thanh âm nhàn nhạt kia, lại vang lên không hề nhỏ An Vũ Hàm nghĩ nào làm vậy, lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại... Không dám! Chỉ là nhỏ giọng vô tội cùng Vân Tịch Dạ thương lượng, hi vọng Vân Tịch Dạ có thể để lại cho anh chút mặt mũi.
Nhìn thấy khuôn mặt baby đáng yêu của An Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí, vừa rồi lửa giận vì bị ông ngoại mình tự dưng bày trò, đột nhiên tiêu tan vô tung vô ảnh. Nhìn anh vì khẩn trương mà mồ hôi ướt hết bộ quần áo, trong lòng tựa có cái gì xẹt qua nhói nhói đau đau!
Cô nhất thời xúc động, cũng không để ý lời An Vũ Hàm vừa nói, ánh mắt càng không chú ý xung quanh, cô đột nhiên kéo tay An Vũ Hàm chạy lên lầu, để lại Vân lão gia cùng An lão gia hai người hiểu lầm âm thầm cười gian!
Hai người đứng ở một góc khuất trong bữa tiệc, con ngươi vẫn nhìn chăm chú vào đó, nhìn thấy Vân Tịch Dạ kéo tay An Vũ Hàm rời đi. Hai mắt dần dần buồn bã, sau một hồi khóe miệng nhẹ nhàng mà cong lên làm ra một nụ cười thoải mái, “Như vậy cũng tốt! An Vũ Hàm cũng yêu em nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi, sau này có anh ấy bên cạnh em nhất định sẽ hạnh phúc!” Lý Kính quơ quơ chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, ngửa đầu trong nháy mắt một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống ẩn vào mái tóc, biến mất rất nhanh.
“Cục cưng, em... Em làm gì vậy? Đừng... Đừng tới đây, anh không phải người đàn ông tùy tiện như vậy!” Sau khi vào phòng An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ đóng cửa, ở trong phòng nhỏ tìm kiếm cái gì, hai tay vội vàng khoanh ở trước ngực ngồi ở trên giường lớn.
Vân Tịch Dạ vào phòng sau đó đi ngay vào phòng thay quần áo giúp An Vũ Hàm tìm một bộ quần áo phù hợp, khi cô cầm quần áo đi ra liền nhìn thấy tình cảnh như vậy! Khuôn mặt babby của An Vũ Hàm hồng đỏ, hai tay khoanh ở trước ngực, ngồi ở bên giường ngượng ngùng cúi đầu. Không biết đang suy nghĩ miên man cái gì!”Hả! cậu làm sao thế? Ai muốn cưỡng gian cậu sao?”
Thanh âm của Vân Tịch Dạ vang lên bên tai, An Vũ Hàm mới ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hài hước Vân Tịch Dạ cùng bộ quần áo đưa tới trước mắt, xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, giật lấy bộ đồ cúi đầu chạy thẳng tới phòng tắm.
“cậu biết phòng tắm ở đâu sao? Ân...” Vân Tịch Dạ vừa ngồi vào chỗ của An Vũ Hàm, ngón tay lại chỉ vào hướng ngược lại, nhẹ nhàng lay động. Ha ha, bây giờ rơi vào trong tay cô rồi! Ngày hôm qua ở hồ nhỏ cô bị đùa giỡn, hôm nay cô phải báo thù!
Nghe được sự chỉ giúp của Vân Tịch Dạ, khuôn mặt An Vũ Hàm đỏ hồng lên, anh ảo não trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ, lập tức theo phương hướng của ngón tay út chạy gấp!’Phanh’ một tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại, trực tiếp đứng ở dưới vòi hoa sen, nước lạnh từ đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống, hi vọng tầng nước lạnh này có thể xóa đi hình ảnh xấu xa trong đầu anh.
Đúng vậy, anh vừa suy nghĩ xem Vân Tịch Dạ đột nhiên kéo anh lên lầu tính làm gì, suy nghĩ một lúc lại nhìn thấygiường lớn trong phòng ctự chủ được nghĩ đến ác sói phác cừu! Còn nghĩ đến Vân Tịch Dạ sẽ nhanh chóng gục vào lòng anh, ngọt ngào! Nhưng không nghĩ được rằng người ta chỉ là quan tâm anh, đưa quần áo khác cho anh thôi!
“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp!” Kiều Tịch Mạch nhìn thấy Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm từ trên lầu đi xuống, chạy tới ôm lấy vòng eo nhỏ của Vân Tịch Dạ, mặt mày rạng rỡ lớn tiếng ca ngợi.
“Nga, tỷ tỷ bình thường không đẹp sao?” Ôm thằng nhóc xinh đẹp trong lòng, Vân Tịch Dạ cố ý bĩu môi kéo mặt chất vấn.
“Vâng!” Kiều Tịch Mạch nghiêm túc gật đầu, phát hiện Vân Tịch Dạ đen mặt, lại vội vàng nghiêm túc sửa khuôn mặt nhỏ nhắn thành vẻ mặt chân thành nói: “Bình thường tỷ tỷ là xinh! Hôm nay tỷ tỷ mới gọi là đẹp”.
Tiểu tử này thế nhưng cũng biết nịnh nọt đấy chứ! “Được rồi! Coi như thế là thành khẩn…” Nói tới đây Vân Tịch Dạ dừng lại một chút, liếc nhìn hai mắt Kiều Tịch Mạch đang trừng lớn, thú vị làm bộ tự hỏi! Nhìn thấy Kiều Tịch Mạch dáng vẻ lo lắng, mới chậm rãi nói: “À… Biết hối lỗi, cho phép em đến chỗ Lý gia gia lấy một hộp chocolate!”
“Tỷ tỷ là tốt nhất!” Nghe được đáp án mình muốn, Kiều Tịch Mạch vui mừng loạng choạng ôm eo Vân Tịch Dạ, lúc này nó nhìn thấy An Vũ Hàm theo sát phía sau Vân Tịch Dạ, bị bỏ qua hồi lâu giận dỗi trừng mắt nhìn, thằng nhóc sợ đến đem đầu vùi vào trong lòng Vân Tịch Dạ!
An Vũ Hàm đen mặt đứng phía sau Vân Tịch Dạ, căm tức nhìn tên nhóc đột nhiên chạy đến phá hư bầu không khí, ánh mắt nóng cháy làm cho ai cũng không thể tới gần! Phát hiện nhóc con còn có chút nhãn lực nhìn qua đây, An Vũ Hàm không chút nào che giấu bất mãn của mình, hi vọng nó nhìn thấy anh vậy sẽ bỏ cái tay ra khỏi. Ai ngờ lại còn quá đáng hơn! Lại còn vùi đầu vào bộ ngực của cô. Đây chính là khu vực mẫn cảm đến anh cũng chưa từng đụng chm qua, thằng ranh này dựa vào cái gì chứ? An Vũ Hàm bước lên kéo tay Vân Tịch Dạ, ai oán nhìn bộ ngực của cô. Phóng xuất ra oán khí vô cùng lớn!
Phát hiện Kiều Tịch Mạch đột nhiên đem đầu chôn vào lòng mình, thế nào cũng không chịu đi ra. Vân Tịch Dạ còn đang cảm thấy khó hiểu. Đúng lúc này tay của cô lại bị An Vũ Hàm kéo lấy, người bên cạnh cường đại oán khí làm cho không người nào có thể bỏ qua, Vân Tịch Dạ mờ mịt quay đầu, liền nhìn thấy An Vũ Hàm quẹt miệng, vẻ mặt ai oán. Anh không chút nào che giấu ánh mắt của mình, thẳng tắp nhìn chằm chằm bộ ngực của cô, mặt Vân Tịch Dạ nóng lên, cô nhấc chân giẫm nát chân của An Vũ Hàm.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết vang vọng phòng khách. Mọi người đều quay đầu nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó.
Vân Tịch Dạ coi như không có chuyện gì, kéo Kiều Tịch Mạch đi khỏi! An Vũ Hàm đáng thương che miệng, cố nén đau đớn nơi bàn chân đi theo. Kiều Tịch Mạch lặng lẽ quay đầu hướng An Vũ Hàm lè lưỡi làm mặt hề, hung hăng trừng mắt nhìn anh ‘Hừ, đừng cho là ta không biết đính hôn là chuyện gì, tỷ tỷ là của ta! Muốn cướp là muốn chết!’
An Vũ Hàm thiếu chút nữa tức giận thổ huyết, thì ra tiểu tử thối này diễn trò, cố ý trêu mình! Dựa vào, quỷ đại ít đồ cũng sẽ tính toán người! Nhưng đáng ghét chính là mình lớn bằng này lại bị một thằng nhóc 9 tuổi tính kế! An Vũ Hàm nhìn phía trước cánh tay của tên nhóc xấu xa được cô cầm lấy, muốn phát điên! Thời này xu thế là trẻ con quá tinh ranh phải không.
“Dạ!” Nhìn Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm như vậy, Lý Kính không thể không lắc đầu lần thứ hai xua đi ý muốn có cô, ưu nhã đi tới chỗ Vân Tịch Dạ.
Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Tịch Dạ dừng bước ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đối diện đi tới, hiểu ý cười, giơ giơ chén rượu trong tay, trong giọng nói là vui vẻ không che giấu “Ngươi tới vào lúc nào? Sao ta lại không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay sẽ không tới.”
Chương 14: “Tình địch”
“Ta đến từ buổi trưa, lúc đó ngươi còn nghỉ ngơi! Vì thế không có quấy rầy ngươi.” Lý Kính mỉm cười đến gần, lần thứ hai gần gũi nhìn cô, Lý Kính phát hiện trong lòng vẫn là thật sâu không muốn, lại vô cùng bất đắc dĩ!”Ngươi hôm nay rất đẹp! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi mặc váy!”
“Cám ơn! Sau này ngươi sẽ còn thấy nhiều.” Vân Tịch Dạ nhìn Lý Kính hài lòng cười.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tuấn lãng, trong lòng An Vũ Hàm vô cùng chấn động! Người đàn ông này là ai? Hắn và cục cưng là quan hệ gì? Vì sao cục cưng nhìn thấy hắn lại vui vẻ như vậy! Cục cưng khi nhìn thấy anh chẳng bao giờ vui vẻ như vậy cả! Đầu tiên bởi vì thằng nhóc xấu xa kia mà tâm tình phiền muộn, nhìn thấy nam tử tuấn lãng này, lại càng không vui. Nhất là trong ánh hắn nhìn Vân Tịch Dạ, thỉnh thoảng hiện lên tia yêu say đắm, cảm xúc phức tạp thống khổ, làm cho anh rất không thoải mái.
“Cục cưng, ai vậy!” An Vũ Hàm cố gắng ngăn chặn tâm tình khó chịu của mình, đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ vong tay qua chiếc eo thon của cô, nhíu mày dường như thị uy với Lý Kính, khóe miệng cong lên mỉm cười nhàn nhạt. Cười híp mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đối diện, anh hỏi Vân Tịch Dạ.
“Lý Kính, con trai Lý quản gia, phụ tá của tôi. An Vũ Hàm, người thừa kế duy nhất An thị.” Vân Tịch Dạ thoạt nhìn tâm tình không tồi, căn bản không chú ý đến vòng eo bị An Vũ Hàm ôm, càng không chú ý trên người An Vũ Hàm ngập trời ghen tuông, tự nhiên đứng lên giúp hai người giới thiệu.
“Chào, tôi là vị hôn phu của cục cưng!” Hiển nhiên, An Vũ Hàm cũng không hài lòng với lời giới thiệu của Vân Tịch Dạ, giống như trẻ con tức giận quyệt quyệt miệng. Nhìn Lý Kính trong mắt tràn đầy địch ý, lại vẫn như cũ cười nhạt lễ phép đưa tay phải ra cùng Lý Kính chào hỏi.
Lúc Vân lão gia tuyên bố đính hôn của họ, Lý Kính cũng đã triệt để sẽ buông tay. Bây giờ nhìn đến hành vi ấu trĩ của An Vũ Hàm có chút buồn cười, dù cho hắn là vị hôn phu của người ta! Còn không cho người khác nhớ lại một chút quá khứ ái mộ! Lại không khỏi không cảm khái tuổi còn trẻ thật là tốt, có thể tùy hứng hành sự.
“Xin chào, rất vinh hạnh được tham gia tiệc đính hôn của hai người.” Lý Kính cũng lễ phép đưa tay phải ra cùng An Vũ Hàm bắt tay, đột nhiên cảm giác được trên tay hơi đau. Nhẹ nhíu mày nhìn về phía An Vũ Hàm, vừa vặn đụng vào khiêu khích trong con ngươi An Vũ Hàm.
Lý Kính mặt đen không nói gì, thằng nhóc này thế nào mà nhìn không ra anh đã buông tay rồi? Đột nhiên, Lý Kính tạo nên một đường cong sâu sắc trên khóe miệng nhìn An Vũ Hàm trêu tức, thân thể hơi nhướn lên dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe lấy được, hàm hồ nói: “Chính là, không biết hai người có thể đi vào cung điện hôn nhân dễ dàng không! Chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị xong chưa?? Có ý gì? Là chuẩn bị tạm biệt cung điện hôn nhân sao? Đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa sao? Mà Tiểu Vũ của chúng ta bị ghen tuông phủ kín đầu óc chắc hẳn đã hiểu thành vế thứ hai.
Nghe lời của Lý Kính, nếu không phải là bên cạnh là cục cưng, An Vũ Hàm tuyệt đối sẽ xông ra đánh hắn. An Vũ Hàm cố nén tức giận, ưu nhã cười, cắn răng rầu rĩ nói ra sáu chữ “Cám ơn anh đã quan tâm
“Tỷ tỷ, em thế nào cảm giác hai người này vô cùng kì lạ! Thật giống như, ân... Thật giống cảm giác như trong phim thần tượng nam nữ chính thâm tình nhìn nhau?! Thế nhưng, cái anh kia không phải vừa cùng chị đính hôn sao? Thế mà bây giờ đã muốn bội tình bạc nghĩa rồi?” Từ nãy đến giờ Vân Tịch Dạ đứng ở một bên nhìn Kiều Tịch Mạch, lúc này thực sự là sợ hãi thằng nhóc này! Lại muốn chớp đôi mắt to, dùng ngữ khí rất vô tội trần thuật ‘Sự thực’.
“Khụ...” Vân Tịch Dạ khụ khụ xấu hổ kéo Kiều Tịch Mạch, thằng nhóc này thật là cái gì cũng có thể nghĩ ra! Mặc dù xã hội hiện đại không phải đặc biệt bài xích tình cảm cùng giới. Thế nhưng, nhìn khí tức quỷ dị của hai người đàn ông bên cạnh này. Dù cho người ngu đi nữa cũng có thể nhận ra, kia tuyệt đối không phải thâm tình nhìn nhau! Mà là giương cung bạt kiếm thì có!
Đột nhiên bốn chữ ‘Thâm tình nhìn nhau’ vang lên đụng trúng tai hai người! Hai người cùng chán ghét buông hai bàn tay đang nắm chặt kia ra, dừng lại anh mắt ‘Thâm tình nhìn nhau’. An Vũ Hàm quay đầu nhìn Kiều Tịch Mạch đầy mặt tức giận. Tiểu tử thối này nói cái gì vậy? Nói như thế khác nào anh vong ân bội nghĩa! An Vũ Hàm hiện tại cũng có ý muốn bóp chết Kiều Tịch Mạch.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian